Tộc Tiên Cùng Công Cuộc Định Đô Lập Quốc Ở Đất Phong Châu
Cùng với tộc Rồng, tộc Tiên là thần tộc có sức mạnh lớn mạnh, chăm lo sự sống cho cỏ cây vạn vật, không chỉ nuôi dưỡng giúp con người sinh tồn, những loài thực vật cỏ cây còn làm thuốc chữa bệnh kéo dài thọ mệnh.
Công chúa của Tộc Tiên chính là Âu Cơ, xinh đẹp tuyệt trần. Nhan sắc của nàng được ví như câu ca:
“Vạn hoa ướp thành da dẻ
Ngàn suối vẽ thành tóc tơ”
(Việt sử kiêu hùng)
Âu Cơ và Lạc Long Quân gặp gỡ, kết thành vợ chồng sinh ra bọc trăm trứng. Hình ảnh bọc trăm trứng chính là quả trứng âm dương, khai sinh ra vũ trụ thường gặp trong các truyện cổ dân gian của nhiều nước.
Quốc Mẫu Âu Cơ sau đó đưa năm mươi con trai lên núi, chọn đất Phong Châu làm nơi định đô, lập nên nhà nước Văn Lang đầu tiên của người Việt ta.
Ở Phong Châu có thần thụ Chiên Đàn, hấp thu linh khí của trời đất, cành lá xum xuê, không biết che rợp tới mấy ngàn dặm. Chim hạc trắng thường bay đến đậu lên đất chỗ đó, nên đất được gọi là Bạch Hạc. Thần Mộc Chiên Đàn và chim hạc trắng trở thành biểu tượng của tộc Tiên đất Phong Châu. Chim hạc bay từng vòng nối đuôi nhau trên Trống Đồng, tượng trưng cho phúc khí của tộc Tiên ngàn đời lưu chuyển, mãi che chở để dân tộc mãi được sống trong tự do, hòa bình.
Sau khi tộc Tiên thác hóa về với đất Phong Châu, Hạc trắng không còn thấy bóng dáng nữa, nhưng lại sinh ra một cảnh giới ngàn hoa đua sắc. Mà vì sao hạc trắng không còn nữa lại là câu chuyện dài liên quan đến Thần Mộc Chiên Đàn. Chỉ biết rằng, Hoa Giới Phong Châu kể từ khi hình thành đã nối tiếp sứ mệnh của tộc Tiên Lạc (Hạc), ban phúc cho thế gian, cùng gắn liền với vận mệnh của tộc Rồng.
” Phong Châu, Phong Châu, hạc trắng đang bay về … ơ..ơ …ơ…
Nghĩa lĩnh Linh sơn, chín mươi chín thớt voi đã chầu …ơ …ơ …ơ …
Gióng cồng lên, nổi trống lên, rước tổ tông về ngự núi thiêng,
Để đời sau ân nặng nghĩa sâu, kính cáo trước đất dầy trời cao
Khắp gần xa đây thiên hạ thái hòa
Lòng người như đón đầy tiếng ca
Trầm hương bay tựa khói mây
Nơi thiên thu giao hòa là đây “
( Trích: Bài hát ” Phong Châu mở hội”, nhạc sĩ Phó Đức Phương)
